Bắc hành tạp lục Bài 17
(Nguyễn Du)
Bắc hành tạp lục Bài 17 là bài thơ của tác giả Nguyễn Du thuộc thể loại Chưa phân loại. Mời các bạn cùng đọc và thảo luận.
Tam Giang khẩu đường dạ bạc
Tây Việt trùng sơn nhất thủy phân
Lưỡng sơn tương đối thạch lân tuân
Viên đề thụ diểu nhược vô lộ
Khuyển phệ lâm trung tri hữu nhân
Tứ vọng vân sơn nhân độc lão
Ðồng chu Hồ Việt các tương lân
Thập niên dĩ thất hoàn hương lộ
Ná đắc gia hương nhập mộng tần
Nguyễn Du
Dịch Nghĩa
Ðêm đậu thuyền ở cửa sông Tam Giang
Nơi núi non trập trùng ở Tây Việt, một dòng nước chia hai
Hai ngọn núi đối nhau, đá chồng chất
Vượn hú trên ngọn cây, tưởng như không có đường đi
Chó sủa trong rừng, biết là có người
Nhìn bốn bề đều là mây và núi, chỉ có người thấy già
Cùng thuyền, người Hồ kẻ Việt thân thiết với nhau
Mười năm đã mất đường về làng cũ
Sao được quê nhà đi vào trong mộng
Dịch Thơ
Ðêm đậu thuyền ở cửa sông Tam Giang
Một dòng nước xẻ núi muôn trùng
Hai dãy nhìn nhau đá chất chồng
Vượn hú ngọn cây dường lạc lối
Chó kêu rừng thẳm chắc gần thôn
Núi mây bốn ngả tình cô quạnh
Hồ Việt chung thuyền mối thiết thân
Làng cũ mười năm quên mất hướng
Quê nhà nẻo mộng nhớ về thăm
Bản dịch: Quách Tấn
Thông tin bài thơ
Bắc hành tạp lục Bài 17 - Nguyễn Du
Tác giả: Nguyễn Du
Tập thơ:
Thể loại: Chưa phân loại
Lượt xem:
Thảo luận cho bài thơ: Bắc hành tạp lục Bài 17 - Nguyễn Du